AOE - Dóng máu đế vương (Phần 3: Trốn chạy)

09:26 - Thứ 2, ngày 27/04/2020


Suốt tối hôm đó, tâm trí Milius như tơ vò, cậu cầm chiếc dây chuyền ngắm đi ngắm lại, rồi lại nhớ về câu chuyện mẹ cậu nói trong lúc hấp hối, câu chuyện của cô Amia…

AOE - DÒNG MÁU ĐẾ VƯƠNG

PHẦN 3. Trốn chạy

 

    Hôm sau, một số ít người trong khu chợ gần nhà cậu đưa mẹ cậu ra khu nghĩa trang dành cho lô nệ, với tình cảm chân thành và một số dụng cụ sơ sài để mai táng cho mẹ cậu, những người phụ nữ đặt trên mộ bà những vòng hoa nhỏ tự kết bằng tay, khi quay đầu, nhiều người lắc đầu chán nản như đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Chẳng ai dám nói gì với cậu lúc ấy, sự tang thương và giận giữ đang chiếm đoạt hết lý trí của Milius. Cậu quỳ trước mộ mẹ mà khóc, khóc đến khi ngất đi, tỉnh lại thì xung quanh chỉ còn lại một mình, bầu trời cũng xẩm tối…

 

    Cậu đang định quay đầu trở về thì bỗng nghe thấy tiếng xột xoạt phía sau cây đại thụ gần đó. Milius lên tiếng hỏi, một người phụ nữ trùm đầu bằng khăn voan trắng đi ra, bà ta tiến lại gần, đặt lên mộ mẹ cậu một bó hoa hồng đỏ rất lớn, Milius vẫn chăm chú nhìn theo những hành động của bà ấy. Rồi đột nhiên bà ta bỏ chiêc khăn trùm đầu ra, ánh mắt buồn bã nhìn xuống đất nói nhỏ với Milius rằng bà ta là nô lệ và là người hầu thân cận của Heras, vợ chính thống của Lixedas, bà ta lắp bắp nói rằng muốn kể cho cậu nghe ngọn nguồn của sự việc, sau khi nhận được cái gật đầu khá miễn cưỡng từ Milius, bà ta bắt đầu câu chuyện. Rằng xuất phát từ chiến thắng của quân Roman trước Catharnian vài ngày trước, hoàng đế ra lệnh cho Hạ viện thu thuế của người dân và các chức sắc trong thành để mua thực phẩm khao quân, ngoài ra có việc mỗi gia tộc lớn trong thành phải đóng góp ba mươi nữ nô lệ để thưởng cho quân nhân. Gia tộc nhà Hyramos cũng không phải là một ngoại lệ, mẹ cậu lẽ ra không phải làm việc đó, bởi vì nhà Hyramos có mấy trăm nô lệ trẻ hơn, tuy nhiên mẹ cậu vốn là cái gai trong mắt phu nhân Heras, Heras đã đích danh tuyển mẹ cậu vào đội ngũ phải  đi khao quân. Người phụ nữ đứng đó run rẩy, bà ta khóc thút thít như một đứa trẻ, phân trần rằng bà ấy với mẹ cậu rất thân nhau, dù đã hết sức khuyên can Heras nhưng không thể làm gì khác. .. 

 

Trong ba mươi nô lệ nhà Hyramos phải gánh chịu tủi nhục ngày hôm qua, có năm người đã chết vì bị cưỡng hiếp và đánh đập không thương tiếc, lũ quân lính lâu ngày không được động chạm đến phụ nữ, chúng như con thú hoang khi thấy đàn bà trong cơn say, hơn nữa chúng coi nô lệ không phải là người, chỉ là công cụ để giải khuây, đánh đập tàn nhẫn nếu chúng thích. Nói đến đó thôi bà ta quỳ xuống ôm chân Milius khóc nức nở và cầu xin tha thứ, bà ước rằng nếu có thể thay thế mẹ cậu làm điều đó…Milius đỡ người phụ nữ đứng lên, nhẹ nhàng cậu lấy chiếc khăn voan trên vai và lau nước mắt cho bà, bằng ánh mắt hàm ơn, cậu hỏi tên và khuyên bà hãy bình tĩnh, vì dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, không thể quay lại được nữa. Sau một hồi bình tĩnh lại, người phụ nữ tự xưng là Amia, quê hương vốn từ bên kia con Sông Nin, thuộc quốc gia Assyrian, bà bị bọn buôn người bắt cóc đi từ bé, trải qua bao nhiêu năm tháng, bà bị trôi dạt đến đây và trở thành người hầu của nhà Hyramos, năm nay cũng đã qua bốn mươi tuổi. Hai người trò chuyện một hồi với nhau rất lâu về những năm tháng mẹ cậu và Amia trải qua trong dinh thự nhà Hyramos, sau cùng, trước khi ra về cô ta hỏi rằng giờ cậu định làm gì và tương lai sẽ như thế nào. Milius bâng khuâng, không trả lời, hoặc có thể cậu cũng không có câu trả lời. Cô Amia nhét vào tay cậu mười đồng vàng, nói rằng đây là tiền của mẹ cậu đã để dành, hãy giữ lấy nó để tiếp tục cuộc sống của mình, và hai người chia tay khi trời đã tối hẳn.

 

 

Suốt tối hôm đó, tâm trí Milius như tơ vò, cậu cầm chiếc dây chuyền ngắm đi ngắm lại, rồi lại nhớ về câu chuyện mẹ cậu nói trong lúc hấp hối, câu chuyện của cô Amia… Cậu suy nghĩ về sự trả thù, suy nghĩ về việc tìm lại người cha thật sự của mình, suy nghĩ về việc ngày mai sẽ bắt đầu như thế nào và từ đâu, cậu cần có những lời khuyên…những suy nghĩ dài cứ thế choán hết đầu óc của cậu như vậy cho đến sáng, cậu thiếp đi lúc nào không hay.

 

Sáng hôm sau, trời vẫn mưa, Milius chưa ra khỏi nhà, cậu vẫn ngồi thừ ở giường đắn đo về mọi chuyện, nước mắt hai dòng cứ vô thức chảy ra trên khuôn mặt đáng thương của cậu. Một hồi lâu, dường như nghĩ ra chuyện gì, cậu đứng dậy mặc quần áo, thu dọn một số vật dụng, hành lý, có thể cậu đã quyết định cho mình một chuyến đi dài. Khi cậu còn đang lúi húi tìm một số di vật của mẹ cậu thì có tiếng gõ cửa dồn dập, Milius ra mở cửa thì cậu ngạc nhiên vô cùng khi người đứng trước cửa là Miladas, ông đội râu giả và nón che kín mặt nói trong vội vã “ Không có thời gian để ta giải thích đâu con trai, hãy đi theo ta trước khi quá muộn, ta sẽ nói sơ qua trên đường”, linh tính mách bảo chuyện không lành, Milius với tay cầm túi hành lý rồi nhảy lên xe ngựa đang chờ sẵn, và người cầm cương là ISack, trông mặt cậu ta cũng đang rất căng thẳng, Miladas nhảy vào thùng xe theo sau. Ông nhìn ánh mắt của Milius rồi đau buồn vỗ vai cậu “ Ta hiểu nỗi đau của cháu, nhưng con trai ạ, có một việc quan trọng mà mẹ con cũng không thể ngờ tới, tối qua trong lúc thoát khỏi trại lính thì mẹ cậu vô tình đã gây ra một án mạng mà không biết, kẻ bị chết đó lại là một đội trưởng trẻ tuổi, con trai của một nghị sĩ tại Thượng Viện, cái giá của sự việc này chính là cái đầu của người nô lệ và những người liên quan. Mẹ con đã chết, ta đoán chúng không bỏ qua cho con đâu, đừng hỏi gì cả, hãy đến nơi cần đến đã, ta sẽ nói tiếp”. Trong lòng Milius bất an và hoang mang vô cùng, cậu im lặng ngồi trên xe đang lăn bánh đi vào khu rừng lẩn khuất trong sương, Miladas đặt nhẹ chiếc nón rộng vành lên đầu cậu, dành cho cậu một nụ cười cười nhẹ nhàng. Trong lúc như thế này, Milius cảm thấy nụ cười của ông thật nhân hậu và quý giá biết bao, phần nào đó nó làm cho cậu vơi đi sự sợ hãi và đơn độc.

 

Trở về căn nhà của Miladas trong khu rừng, khi cả ba đều đã bình tĩnh bên cạnh lò sưởi với cốc trà mật ong trên tay. Miladas giải thích, dù ông đã lui hẳn khỏi chuyện binh đao, nhưng trong thành này ông còn nhiều bằng hữu là nô lệ đã từng vào sinh ra tử ngày xưa, có những người hiện còn làm đội trưởng đội bảo vệ của các gia tộc lớn, rất tình cờ hôm qua ông vào thành mua một số dụng cụ, nghe được câu chuyện như vậy nên rất hoang mang. Sau khi bàn lại với ISack, chính ISack là người đã quyết tâm bảo ta đến đón cậu. Lúc bấy giờ ISack mới lên tiếng “Tôi khẳng định là cậu sẽ bị bêu đầu trong vòng mười hai tiếng đồng hồ nữa nếu như chúng tôi không đến, cho dù cậu có đi đâu chăng nữa cũng sẽ bị bắt lại thôi”. Milius vẫn chú ý lắng nghe, cậu thắc mắc rằng giữa cậu và hai người đã có gì gọi là tình thân mà hai người phải hy sinh cứu cậu, vậy còn việc an toàn của hai người? Miladas nhìn ISack mặt nghiêm túc giải thích – có lẽ cậu nói đúng một nửa, chúng ta có thể không thân thiết đến độ hai cha con ta phải cứu cậu, nhưng ISack nói rằng nó cần một người bạn, một chiến binh, một người đồng hành để trở về quê nhà Palmyran, người đó không thể là ta, ta quá già rồi. Hơn nữa sau hai lần gặp mặt, ta cũng cảm thấy được cậu là một người có sức mạnh và ý chí phi thường, cậu không định chôn thân ở cái thành bé xíu này chứ. Milius đưa cốc trà lên miệng trầm ngâm, cậu thầm nghĩ bản thân mình giờ cũng chẳng còn gì, lại đang bị truy đuổi như vậy, bất giác cậu ngẩng đầu lên nói “ Nhưng cháu không có bản lĩnh gì cả, đi theo cậu ấy liệu rằng có phải một gánh nặng”. Miladas cười nói “Bình tĩnh nào con trai, con không vô dụng như con nghĩ đâu, ta sẽ dạy cho con biết phải làm gì, nhưng quan trọng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi thành, nơi đây sớm muộn cũng bị lính phát hiện và tìm cách triệt hạ chúng ta”. Miladas hếch mắt ra dấu cho ISack, cậu ta đứng dậy xách hai túi hành lý, Miladas dẫn hai đứa trẻ đi vòng ra sau nhà, ông lật đống củi sau chuồng ngựa lên, một cửa tầng hầm lộ ra, Milius ngơ ngác bước theo. Đường hầm tối om sáng dần lên trước cây đuốc của Miladas, vừa đi ông vừa giải thích rằng đây là đường hầm bí mật của một đội quân nô lệ ngày xưa đã làm nhằm vượt thành, tuy nhiên họ đã thất bại khi mới làm được một nửa, chính hai cha con ông đã làm nốt phần còn lại nhằm khi cần dùng đến. Ba người đến bên kia đường hầm sau gần một tiếng đi bộ, cách tường thành khá xa, tuy nhiên gần đó trăm bước chân đang có một toán lính canh đang đi tuần, Miladas ra hiệu bảo rằng hãy bình tĩnh, chờ cho chúng đi qua chúng ta mới có thể ra ngoài. Ba người lặng lẽ vượt sông, băng qua hai ngọn núi để đến một trạm thu phí bỏ hoang, ISack huýt sáo một tiếng thật lớn, từ đâu một chú ngựa băng băng lao tới dừng trước mặt ba người, ISack ra hiệu Milius hãy lên ngựa đi, vì chúng ta còn phải vượt một đoạn đường khá xa nữa để tới “ điểm hẹn”. Như vậy có nghĩa là hai người đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này? Milius tò mò hỏi. Bỗng nhiên có tiếng nổ lớn phía trong thành, ba người quay mặt lại phía thành thì vị trí ngôi nhà của Miladas đang bốc khói ngùn ngụt, ba người dường như hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, họ nhanh chân đi tiếp. Gần cuối ngày, mặt trời đã lạnh dần, ba người đến một vùng núi hoang vắng, nơi chỉ nghe thấy tiếng chim và thú rừng lẩn khuất trong lá. Miladas nhìn Milius nói “Chúng ta đến rồi, ta sẽ giới thiệu cho con thêm những người bạn, trong đó có một người bạn sẽ đồng hành với các con về Palmyran, và họ sẽ nói cho con biết lý do của cuộc hành trình sắp tới”. Đi sâu vào dãy núi, trước mặt ba người là một cái chòi khá cao, hai người một nam, một nữ xuất hiện, trông họ có vẻ giống chiến binh. Người nam cao to, tuổi tác có vẻ cũng lớn, nữ thì trẻ, ánh mắt sắc lẹm, người đàn ông lạ lên tiếng “Chiến hữu của tôi, vậy người mới mà anh nói là cậu trai này sao, tôi liệu có thể yên tâm để sự an toàn của con gái tôi vào tay chàng trai này ư”. Miladas bắt tay người đàn ông kia rồi quay ra giới thiệu với Milius “Đây là Rojax Candea, một người thương lái Palmyran, ông ta là em ruột của Hoàng đế Palmyran – Rojax Canmela, còn cô gái kia là Shophia, cô ấy là con của Candea, vì một vài sự cố họ phải trôi dạt đến đây, Shophia là quận chúa, vì hoàng đế Palmyran không có con, số phận của Shophia lẽ ra sẽ trở thành công chúa, và sẽ trị vì quốc gia Palmyran sau này, tuy nhiên họ đã bị hãm hại bởi một thế lực ngầm, khiến cho toàn gia đình thiệt mạng, họ cần sự giúp đỡ của chúng ta, trách nhiệm của các con thời gian tới sẽ là đưa Shophia trở về, móc nối với đội trưởng đội bảo vệ hoàng gia Palmyran – Ritmandet, đưa Shophia trở thành công chúa, và giúp hoàng đế Palmyran thoát khỏi sự kìm cặp của thế lực ngầm kia, mà đó cũng là thế lực thổ phỉ mạnh nhất trên biên giới Roman – Palmyran, tuy nhiên, cả hai con đều cần thời gian, ta và Candea sẽ huấn luyện cho các con những kỹ năng tốt nhất, đặc biệt là Milius, ta sẽ dạy cho con những gì ta có, và con có thể tự khám phá sức mạnh của mình. Và nếu đúng như ta nghĩ, chỉ cần con phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình, con có thể mạnh hơn cả ta thời còn trẻ” Milius tròn mắt ngạc nhiên, cậu không nghĩ là mình lại được đánh giá cao như vậy, rồi năm người trèo lên chòi, ăn uống một bữa no say, sau đó chia nhau ra nghỉ ngơi. Trong đầu Milius vẫn ong ong, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cậu không thể không hoang mang, bất giác cậu thấy nhớ mẹ, vô thức cậu cắn chặt môi để tiếng nấc không phát ra, khóe miệng cậu rỉ máu, cậu lại nung nấu ý định trả thù… Cậu mất ngủ vì không quen địa thế, hơi lạnh trong núi khiến cậu tỉnh dậy, Milius lang thang ra con suối đằng sau chòi hóng gió, từng hơi thở kéo theo khí lạnh vào sâu cuống phổi khiến cậu tỉnh táo dần. Milius đi gần đến con suối, ngồi xuống một tảng đá thả chân xuống nước, cậu nhận ra đây là một suối nước nóng. Thật là tuyệt vời, cậu nghĩ thầm trong đầu… bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng động phía bên kia tảng đá, tò mò và chột dạ, Milius ghé mắt nhìn sang thì... thấy một cô gái đang tắm lộ thiên, từ bé đến giờ cậu mới thấy hình ảnh này, nó làm cậu nóng rực người lên, nhìn kỹ thì đó là Shophia, hóa ra cô ấy chờ mọi người ngủ hết mới dám đi tắm. Chân tay Milius cứ mềm nhũn ra, cậu chăm chăm nhìn vào cơ thể Shophia qua khe đá, cậu nhận ra rằng cô ấy thật đẹp, đôi gò bồng của người thiếu nữ mới lớn, trắng muốt và lung linh như thánh nữ. Không giống như những gì mà cậu vẫn tưởng tượng lúc mới gặp nhau, qua trang phục và sắc mặt lầm lũi của cô ấy. Cậu mơ màng nhìn đắm đuối cho đến khi Shophia lên bờ, mặc quần áo vào và quay về thì Milius mới chợt tỉnh. Shophia đã khuất bóng mà cậu còn ngồi thừ ở đó, ngâm chân nước nóng và cười một mình, cậu ngủ thiếp đi bên suối lúc nào không hay.

 

 

Sáng sớm hôm sau, Milius mới quay về chòi, mọi người còn chưa dậy. Chỉ có Shophia đang lúi húi dưới bếp làm đồ ăn cho mọi người, lúc đi qua bếp, Milius huýt sáo trêu đùa Shophia, cậu nhận lại được một cái lườm đanh thép từ  phía người đẹp, chột dạ, Milius tiu nghỉu đi lên chòi. Sau khi mọi người đã ăn uống xong, Miladas thông báo cho mọi người biết rằng, cả năm người sẽ ở đây trong mười tám tháng, ông ta sẽ trực tiếp truyền dạy những kỹ năng chiến đấu mạnh nhất cho Milius và ISack, đặc biệt là kỹ năng giết người tay không và kỹ năng sử dụng kiếm khiên. Còn Candea sẽ phụ trách truyền dạy kỹ năng giao chiến trên lạc đà, và đặc biệt là bắn cung. Sau mười tám tháng tức là thời điểm lạnh nhất sang năm, các cậu sẽ phải lên đường về Palmyran để làm nhiệm vụ. Thời điểm ông huấn luyện sẽ là mười hai tháng, còn thời điểm Candea huấn luyện sẽ là sáu tháng, ông và Candea sẽ thay nhau bổ sung lương thực cho hai cậu vào núi luyện tập. Thống nhất như thế xong, Milius nhìn ISack có phần căng thẳng, Milius ngạc nhiên khi mà người đã hạ gục được cả sư tử như ISack cũng hồi hộp như vậy thì liền ghé tai hỏi, ISack ngán ngẩm trả lời “Cậu có biết chúng ta sắp bước chân xuống địa ngục không, tôi đã từng nài nỉ nhờ cha huấn luyện lúc mười hai tuổi, và cậu biết đấy…tôi chịu được hai ngày, thật sự nghĩ lại lúc ấy tôi vẫn còn ớn lạnh, có lẽ sức mạnh bây giờ của tôi và cậu cũng như người đã trưởng thành, nhưng chính vì thế mà cha tôi cũng sẽ có những bài tập nặng nề hơn, cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi, rồi cậu sẽ ước mình được chết hơn đấy” ISack cười tinh ranh, và lại đến lượt Milius căng thẳng. Miladas lấy tay gõ nhẹ lên đầu ISack, ra hiệu lên đường, hai chàng trai cầm hai thanh kiếm, hai chiếc khiên được rèn giống hệt của Miladas đi theo vào sâu trong núi. Có vẻ như ISack di chuyển dễ hơn với vũ khí, vì hiện tại cậu cũng mạnh hơn Milius khá nhiều. Ba người đi bộ gần hai tiếng, họ dừng chân ở giữa rừng già, nơi đường đi tách ra làm ba hướng, tiếng chó sói tru tréo đinh tai, Milius cảm thấy ớn lạnh xương sống, và như nhớ ra điều gì, Milisus hoảng hốt “Trời ơi, chúng ta quên không mang thực phẩm rồi sao, cháu nhớ là Shophia đã gói cho chúng ta một bao lương khô và thịt khô mà, và cô ấy đã đưa cho ông, phải không Miladas?” Miladas quay mặt lại nhìn, ánh mắt lạnh nhạt xuất hiện trên gương mặt ông, lạnh lùng lão đáp “Bài học đầu tiên – Sinh tồn, ta đã vất lại bao lương thực và quần áo của các con rồi, chỉ cầm lại cho bản thân cái này” lão giơ tay cầm chiếc bánh mỳ ngoe nguẩy nói tiếp “ Và bây giờ, hai ngươi nghe đây, khu vực này nổi tiếng với thú dữ ăn thịt, đó là nguồn thức ăn vô tận, ta chẳng việc gì phải mang lương thực theo làm gì cho mất công, trong một tháng đầu tiên, hai con cứ thoải mái màn rong chơi trong rừng đi, ở đây có hổ Siberia sống thành đàn, có gấu, có sư tử, các loại trăn, rắn và đặc biệt là sói thì nhiều vô số kể”. Miladas cười khoái trá, ông hạ túi hành lý của mình xuống gốc cây bên cạnh tảng đá rêu mọc lâu năm và nằm ườn ra đó. Milius há hốc mồm nhìn ISack “Vậy đây gọi là huấn luyện kiểu Miladas ư, ôi chúa ơi”, ISack vỗ vai trấn an Milius, nhưng có vẻ nó không có tác dụng. Milius gào lên “ Cháu không có kỹ năng gì cả, và giờ ông bắt cháu phải đi vào trong kia, giữa muôn vàn thú dữ để kiếm thức ăn và sống trong một tháng sao, ít nhất thì ISack còn biết cầm kiếm làm gì, trong khi cháu thì chưa bao giờ”? Miladas lại hếch mắt lên thản nhiên đáp “ Ta có nói cho các người được sử dụng vũ khí để sinh tồn hả, chàng trai trẻ - như thế thì quá dễ dàng rồi? Các ngươi sẽ sử dụng tay không để sinh tồn, mọi vũ khí ta sẽ giữ trong vòng một tháng, mà ta quên chưa nói với con, con sư tử mà ISack đã giết ngày trước, nó đã không sử dụng vũ khí, mà chỉ bằng tay không và những tảng đá trong rừng thôi”. Đến đây thì Milius cảm thấy tuyệt vọng thật sự, cậu khụy gối xuống đất, hoang mang tràn ngập, cậu ôm đầu khóc thành tiếng như đứa trẻ con. Miladas ngán ngẩm tiến đến, vỗ tay lên vai Milius “Hoặc ta sẽ đưa con về thành Roma để con quyết định số phận của mình, bị bắt làm nô lệ, mang trong mình nỗi nhục của mẹ mình mãi mãi, hoặc là tiến lên phía trước để sống và chiến đấu như một người đàn ông, ta đã nói với con rồi, mọi chuyện đều có cách giải quyết, và nếu những việc nhỏ nhặt như này mà con không vượt qua được, thì có lẽ hãy trở lại làm con người yếu hèn như trước đi”. Milius ngẩng đầu lên, ánh mắt quả quyết, suy nghĩ tối qua lại hiện lên trong đầu “ Không, không thể được… con đã đi quá xa rồi, con sẽ ở đây, con sẽ theo ngài, con sẽ làm được tất cả và sẽ bêu đầu lũ man rợ đã giết mẹ của con”. Milius đứng dậy, tiến lên phía trước, trước mặt hai cậu là ba con đường, mỗi người sẽ đi một đường và gặp nhau ở đây trong vòng một tháng. Trước khi chia tay Miladas nói với hai cậu một kinh nghiệm sống còn, đó là hãy hòa mình vào thiên nhiên, hãy làm kẻ đi săn mồi chứ đừng trở thành con mồi, trong muôn vàn thú dữ xung quanh, hãy trở thành con thú dữ nhất, vì chỉ như thế, những con thú yếu hơn mới không dám động đến mình. Milius và ISack gật đầu, hai cậu bắt tay và ôm nhau tiễn biệt, lầm lũi đi vào bóng tối của khu rừng già. Miladas đứng đó cười nhẹ nhàng, không hiểu ông đang nghĩ gì, nhưng hình như là một chuyện vui, một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Và ông bắt tay vào xây dựng một căn nhà gỗ, một căn nhà trong vòng một tháng…

 

Hết phần III

----VŨ MẠNH TÚ----

 

Biên tập: ThyAnh
 

EGO News

Có thể bạn quan tâm

EGOPLAY tổ chức giải đấu Tri Ân Khách Hàng, cấm game thủ top, tổng giải hơn 41.000.000 VNĐ

THÔNG BÁO TỔ CHỨC GIẢI ĐẤU 4VS4 RANDOM - TRI ÂN KHÁCH HÀNG THÂN THIẾT EGOPLAY

Chu Xuân Rơi - 23/11/2024

Kết quả chia bảng và lịch thi đấu vòng sơ loại 1 Solo Assyrian giải đấu AoE Thiên Khôi lần 3

Ngay sau khi Cúp Tinh Hoa khép lại, cộng đồng AoE Việt Nam và Trung Quốc sẽ đến với giải đấu tiếp theo là AoE Thiên Khôi lần 3.

Đình Chiến - 21/11/2024

Giải đấu AoE Thanh Hóa 2024 buộc phải hủy bỏ vì không đủ team đăng ký

Nhằm cổ động và thúc đẩy phong trào AoE, một số địa phương vẫn duy trì các giải đấu Tỉnh thường niên, điển hình là Thanh Hóa. Tuy nhiên, tin buồn là AoE Thanh...

Phong Trần - 20/11/2024

Nâng tầm trải nghiệm chơi Đế Chế Online!

Với bộ quy tắc được xây dựng khoa học, tỉ mỉ, dựa trên cơ sở bộ luật chuẩn D3KT của cộng đồng AoE Việt Nam - Trung Quốc, nền tảng EGOPLAY sẽ giúp cho trải...

Phong Trần - 19/11/2024

Lịch thi đấu

Trận đấu mới nhất