12:00 - Thứ 4, ngày 29/04/2020
AOE - DÒNG MÁU ĐẾ VƯƠNG
Phần V. THẬP TỬ NHẤT SINH – DUYÊN KỲ NGỘ
Ngày thứ sáu của cuộc thử thách sinh tồn, Milius lồm cồm bò dậy sau một giấc ngủ say, cậu bị đánh thức bởi những hạt nước mưa bắn vào mặt, cậu phát hiện là cơn mưa tối qua đã chuyển mình mạnh mẽ, nước trút xuống những tán cây ngày càng nhiều hơn, theo thời gian thì đây đúng vào giữa mùa mưa của năm. Vị trí hiện tại của Milius là đoạn giữa của con sông, nước từ thượng lưu đổ xuống ngày một nhiều, mới hôm qua mực nước sông còn thấp, có thể nhìn thấy đáy, vậy mà hôm nay đã dâng cao qua mép sông, tràn lên những gốc cây cao. Sau khi ăn nốt chút thịt báo khô còn thừa tối qua cùng một chút nước mưa hứng được, Milius khoác bộ da báo lên người, nai nịt gọn gàng và đu dây xuống đất. Cậu định bụng sẽ làm một mẻ cá tươi để dành ăn dần, nước tràn xuống từ thượng lưu ắt hẳn sẽ mang về theo nhiều tôm, cá, mưa to cũng làm giảm nguy cơ phải đối mặt với những con thú dữ, sẽ an toàn hơn nếu ra sông lúc này. Đầu nghĩ, chân chạy, Milius băng băng qua những hàng cây, đã đến chỗ nước sông tràn lên, quả thật cá về nhiều vô kể, những con cá mập mạp mắc kẹt vào cây khô, bụi cỏ cũng đủ để cậu ăn hàng tháng, và hình như đang là mùa sinh sản của loài cá này nên chúng còn có rất nhiều trứng. Milius hăng hái bắt và xâu cá thành từng xâu, định rằng sẽ kiếm khoảng mười xâu thì trở về. Đang chăm chú bắt cá bỗng cậu nghe thấy tiếng rên khe khẽ của một con vật sau bụi cỏ, tò mò Milius vạch bụi cỏ trước mặt ra thì thấy một con chó sói nhỏ màu xám, trên trán có chấm đen, có lẽ nó bị cơn mưa tối qua kéo theo từ phía thượng nguồn xuống và mắc kẹt ở đây, con sói đã ướt lẹm và lả đi, nó thoi thóp nhìn cậu bằng ánh mắt thảm thiết. Chẳng quan tâm đến con sói nghĩ gì, Milius nghĩ ngay đến món thịt chó sói nướng, cậu xách con chó lên bằng một tay và nhìn chằm chằm vào mắt nó, con chó nhắm nghiền mắt vào và phó mặc số phận vào tay của Milius. Sau khi bắt đủ số cá cần thiết, cậu quay trở về lều, nhóm lửa sưởi ấm, nướng vài con cá cho bữa trưa và quan sát con chó sói đang nằm, cậu đang nghĩ đến việc, nếu cơn mưa kết thúc có thể bầy đàn của nó sẽ đánh hơi được và tìm đến đây, một đàn sói hẳn là gây nhiều khó khăn cho cậu, chi bằng vất nó xuống sông để nó trôi xuống khu vực hạ lưu thì cậu sẽ an toàn hơn. Cậu định rằng ăn uống xong sẽ tống khứ nó khỏi đây. Vừa ăn gần xong con cá thì con sói tỉnh dậy, nó nhảy lên lòng cậu mà liếm láp, nó nghoe nguẩy đuôi chạy quanh Milius, chắc nó biết cậu là ân nhân và muốn trả ơn, Milius cười khẩy ném cho nó một con cá nướng, con sói vồ lấy ăn ngấu nghiến, có lẽ nó cũng bị đói lâu lắm rồi. Nhìn con sói khá đẹp và khôn ngoan đang vừa ăn vừa ngúng nguẩy như muốn lấy lòng mình, Milius tặc lưỡi, hình như cậu quyết định chấp nhận một người bạn bất đắc dĩ, rồi cậu gọi nó là Boka, tên một loài hoa đẹp được trồng trong dinh thự ngày xưa của nhà Hyramos, cậu hy vọng là con sói sẽ biết phải làm gì khi bầy đàn của nó chẳng may từ thượng lưu xuống đây tìm nó theo dấu vết.
Cơn mưa nặng hạt đã tạnh hẳn, nhưng nước sông vẫn chưa có dấu hiệu rút đi, Milius ngồi vạch cho mình những phương án săn mồi mới, theo lời căn dặn của ông Miladas thì cậu phải tự lột xác thành con thú dữ nhất trong rừng, phải trở thành kẻ đi săn những con thú khác. Milius chuẩn bị kỹ lưỡng nhiều trường hợp, cùng lúc cậu huấn luyện con sói Boka trong việc sử dụng nó như một vật báo động, loài sói có thính giác và thị giác siêu việt, con sói Boka cũng tỏ rõ sự khôn ngoan trong việc phối hợp với cậu chủ mới của nó. Từ lúc được sự phối hợp của con sói, cậu săn được khá nhiều con thú dữ to lớn. Lúc thì bẫy bằng dây treo, hầm chông hoặc ngụy trang bằng bùn và tấn công bất ngờ, đôi khi là những trận chiến tay đôi nếu con mồi đơn độc vào tầm ngắm, Boka có trách nhiệm đánh hơi và gầm gừ báo động, còn Milius tiếp cận con mồi rồi hạ gục, càng ngày Milius càng thiện chiến trong rừng, số lượng thú dữ bị hạ bởi tay Milius ngày càng nhiều, trong đó có cả gấu, hổ, trăn và lợn rừng. Số lượng vết thương trên cơ thể cậu cũng ngày càng nhiều, nhưng dần dần thì những cuộc chiến đối với lũ thú dữ quanh vùng này chỉ còn là những trận chiến một chiều, và Milius luôn ở cửa trên hoàn toàn. Milius thu thập nhiều da thú để làm quần áo và che lều, thực phẩm thì nhiều vô kể, lúc rảnh rỗi cậu còn làm hai tràng hạt từ răng nanh của các con vật cậu săn được. Như một vật ghi lại chiến tích của mình, cậu tự hào đeo chiếc vòng lớn lên cổ và chiếc vòng nhỏ là tặng cho con sói Boka, cậu dần cảm thấy cuộc sống trong rừng không phải quá tệ như lúc đầu, thêm vào đó cậu có một người bạn mới, một người bạn rất trung thành. Mỗi ngày trôi qua, Milius lại khám phá thêm được sức mạnh của mình, khi chính cậu đã tìm được chìa khóa mở ra sức mạnh của bản thân vốn bị chi phối bởi sự sợ hãi.
Về phía hạ lưu, nơi ISack đang sinh sống, cái đêm cơn mưa nặng hạt trút xuống, sáng hôm sau nước từ phía thượng lưu đã kéo theo cả những viên đá lớn và cả những cây gỗ bị gẫy dạt trôi xuống, chúng bị mắc rất nhiều ở khu vực nhiều đá ngầm nơi cậu đang sống, ISack cũng định sử dụng những cây gỗ đó làm một cái lều khác trên cao hơn, cậu vớt hết gỗ lên bờ nhằm mục đích đó. Sau một buổi sáng làm việc cật lực, ISack ăn uống và nằm nghỉ ngơi phía trên bờ cao cạnh con sông, tiếng thác nước đổ xuống ào ào bên tai, cũng là do đã quen nên cậu không cảm thấy khó chịu. Đang thiu thiu ngủ, ISack bỗng giật mình hét toáng lên gọi tên cha, mẹ mình! Hình như là cơn ác mộng mười một năm trước lại đến, cuộc thảm sát không thể phai mờ trong trí nhớ của cậu. ISack tỉnh dậy, đưa tay lau nước mắt, buồn bã cậu lấy gáo dừa chứa nước mưa đưa lên miệng uống, rồi cậu lấy nước hất lên mặt cho tỉnh táo. Đang định bụng sẽ tiến hành xây dựng một cái trại kiên cố trên bờ cao này, vì cậu biết chỉ khoảng chiều nay thôi, nước sông sẽ ngập hết vị trí lều của cậu đang ở bây giờ, bỗng ISack nghe thấy tiếng gầm gừ ngay bên cạnh, rất gần, cậu hoảng hốt quay lại thì thấy một con hổ Siberia trắng, vằn đen to gần bằng mình đứng ngay gần đó, cách chỉ khoảng năm bước chân. Ôi không! Cậu há hốc mồm khi nhận ra phía sau nó, trên bờ đá cao là bốn con hổ nữa, chúng to gần như nhau, một đàn hổ con đã trưởng thành cùng với hai con hổ bố mẹ, làm cách nào mà chúng tiến ngay sát nơi cậu nằm mà cậu không hề hay biết, một phần vì cậu chủ quan nghĩ rằng khu vực này an toàn, một phần vì tiếng thác nước quá to khiến cậu không hề nghe thấy tiếng động nào. Điều đó biến cậu thành một con mồi một cách vô điều kiện mà cậu không hề nghĩ đến. Một trong những con hổ còn đang nằm nhấp nháp con cá tươi, hình như chúng kéo xuống sông để uống ước và săn cá sau cơn mưa, khi phát hiện ra cậu cả đàn bắt đầu di chuyển quây vào, có vẻ chúng không định cho cậu cơ hội nào để thoát thân. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cậu lùi lại hai bước với tay lấy ngọn giáo nơi vừa nằm, mồ hôi bắt đầu chảy xuống, ánh mắt của ISack bắt đầu thay đổi đằng đằng sát khí. Đàn hổ thong dong vây quanh cậu, ISack cảm thấy tử thần đã đến rất gần, không khí ngột ngạt đến khó thở, chân cậu bắt đầu thấy nặng trịch, đầu cậu xuất hiện cái cảm giác run rẩy, sợ sệt trước kẻ thù to lớn. Nếu là một chọi một thì rõ ràng lợi thế là của cậu, nhưng đây là một chọi năm, thì cơ hội chiến thắng của ISack chính xác là bằng không. Loài Hổ Siberia vốn được biết đến là loài thú khát máu vô cùng, cùng khả năng thiện chiến, chúng lại hay chiến đấu theo bầy đàn nên con mồi khi rơi vào tầm ngắm của chúng ít khi có cơ hội thoát được. Không để ISack kịp trấn tĩnh, con hổ đầu đàn lao lên, nó vồ thẳng lên người cậu, vô thức ISack chĩa ngọn giáo hướng về phía con hổ, nhưng con hổ đầu đàn khôn ngoan đã kịp lách đầu gặm hàm răng sắc lẹm vào phần trên ngọn giáo và ghì chặt xuống đất, một con khác từ lúc nào đã tiến sát phía sau cậu và bất thình lình cắn thật mạnh vào chân phải, nó lôi cậu giật lùi về phía sau. Hàm răng sắc nhọn găm sâu vào bắp chân cậu khiến ISack không thể hoàn hồn, cậu la lên đau đớn trong khi bàn tay buộc phải rời khỏi ngọn giáo, con hổ đầu đàn nhanh như cắt lao lên vồ mạnh một tát ngang mặt, chỉ cảm giác đau rát trong khoảnh khắc, mặt của ISack be bét máu tóe ra, máu đỏ chảy ra trên làn da đen bóng nhẫy và đôi mắt trắng đặc trưng trông cậu thực sự thảm thương, ISack cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy, ý chí sinh tồn trỗi dậy, đôi mắt của ISack chuyển màu đỏ ngầu. Vô thức cậu dùng cánh tay trái văng một đấm thẳng vào mắt con hổ đang cắn chặt vào chân, con hổ bị bất ngờ, giật mình nhả chân cậu ra thoái lui mấy bước. Nhanh tay cậu với chiếc lao và vụt bừa bãi trong tuyệt vọng, vừa vụt cậu vừa tập tễnh lùi lại phía sau. Năm con hổ nhe nanh gầm gừ, từ từ tiến sát cậu, máu từ bắp chân vẫn tuôn ra, có vẻ vết thương khá sâu, và rồi con đường lùi của ISack cũng không còn, đằng sau và bên trái cậu là những tảng đá lớn không có lối lên, đằng trước là năm con hổ lớn khát máu, phía bên phải là con sông cuồn cuộn đục ngầu do cơn lũ đổ về. Mắt ISack nhòa đi vì mồ hôi và máu chảy ra, cậu cảm thấy choáng váng vì mất máu quá nhiều, chân và tay mềm nhũn ra, nghĩ ngợi trong phút chốc, cậu hít một hơi thật sâu rồi ném cây lao về phía con hổ đầu đàn, cùng khoảnh khắc cậu dùng chân trái chưa bị thương bật lên tảng đá cao bên phải và nhảy về phía con sông, phó mặc số phận cho thủy thần chứ không muốn chết mất xác bởi đàn hổ đói kia. Trên bờ đàn hổ vẫn chạy đuổi theo, nhưng có vẻ chúng thật sự không muốn giằng co với dòng nước mênh mông kia. Trong vô thức ISack nhận ra sự cuồng nộ của con sông, từng đợt sóng gào thét dìm cậu xuống sâu rồi va đập thân thể thương tích của cậu vào những thân cây, những tảng đá bị nó nuốt chửng trong đó, cậu tin rằng mình sẽ chết, ISack ngất đi với nụ cười trên miệng.
Sau một thời gian, cậu bị cuốn đi rất lâu và xa về phía hạ lưu. Có vẻ như thần may mắn vừa đi ngang qua, cơ thể cậu và một số thân cây nhỏ bị chặn lại bởi một gốc cây sồi cổ thụ bị đổ xuống sông, chắn ngang với tảng đá ngầm nổi lên vô tình trở thành một cái giá đỡ khiến cậu may mắn kẹt lại đó. Từng chút, từng chút dòng nước đẩy cậu trôi vào bờ, ISack mơ màng nghe thấy tiếng người văng vẳng bên tai rồi bất tỉnh hẳn. Trong mơ, cậu cảm thấy hơi ấm bởi vòng tay người mẹ thân yêu, hình ảnh cậu còn bé nhỏ như ngày nào, và người cha dũng mãnh đang mỉm cười với cậu, ISack cười hồn nhiên cho rằng mình đang ở thiên đàng cùng mọi người, rồi bỗng nhiên hình ảnh của cha mẹ cậu bị bao phủ bằng máu, ISack hoảng hốt đưa tay với lấy thì toàn thân cậu thấy đau nhức, chân tay tê liệt, bất lực nhìn cha mẹ tan biến trong dòng máu đỏ ngầu.
Cậu bật dậy, mồ hôi mồ kê đầm đìa, khuôn mặt đáng thương của cậu bị băng bó phần lớn, bỗng cậu nghe thấy tiếng nói: “Tỉnh rồi hả chàng trai, cậu đã ngủ ba ngày nay rồi đấy, cậu hẳn là có một ý trí và thể lực phi thường, chứ như người khác có lẽ không qua khỏi rồi, cậu thấy trong người thế nào”. ISack dụi mắt ngó xung quanh, nhận ra trước mặt mình là một cặp vợ chồng cao tuổi, cùng một cặp song sinh nam nữ chừng tuổi cậu, lúc này cậu mới thấy toàn thân đau nhức, chân phải và tay trái thì băng bó và những vết thương đều được tẩm một loại thuốc màu đen có mùi rất khó chịu. Cậu thều thào: “Tôi đang ở đâu đây, mọi người là ai, tôi còn sống hay đã chết”. Người đàn ông cao tuổi cười to, tiến sát lại gần đưa tay lên trán cậu xoa nhẹ, rồi ông ta tự xưng là Belarus, và vợ của ông là Annani, bên kia là hai đứa con song sinh Sora là chị và Soran là em, chúng năm nay mười bốn tuổi. Ông cho biết gia đình mình vốn là người Macedonian, vốn là một thợ rèn ở vùng biên giới giao thương với Catharnian, mọi chuyện trở lên hỗn loạn khi Catharnian trở thành thuộc địa của Roman, bọn thổ phỉ hoành hành cướp bóc khắp nơi khiến vợ chồng ông phải lưu lạc nay đây, mai đó và trôi dạt đến vùng rừng núi này, vượt qua nhiều chông gai và thú dữ, khi tìm thấy vùng đất này họ quyết tâm dựng nhà ở đây sinh sống và tránh xa thế giới bên ngoài. Cách đây ba ngày khi Sora đang giặt quần áo phía ngoài sông thì phát hiện ra cậu đang hấp hối, họ đã đưa cậu về nhà chữa trị bằng loại thuốc quý chỉ có ở vùng này, phần nào cũng làm cho quá trình hồi phục của cậu nhanh hơn. Sau đó Belarus ngỏ ý muốn nghe câu chuyện của cậu, ông ta và cả gia đình hình như rất tò mò muốn biết, cũng bởi cả chục năm nay họ không có vị khách nào, và nhất là một vị khách lại được thượng đế gửi tới bằng đường sông như cậu, Belarus tếu táo khi gặng hỏi như vậy. Sau khi biết được mình bất tỉnh ba ngày, vậy là đã mười ngày kể từ lúc thử thách sinh tồn bắt đầu, nghĩ lại ISack nổi da gà, cậu nghĩ rằng mình thật may mắn khi vẫn còn sống.
Cậu nhìn lên phía bà Annani và bắt đầu kể, từ việc thử thách bắt đầu trong khu rừng phía thượng nguồn, đến khi bị đàn hổ Shiberia tấn công ra sao, và quyết định nhảy xuống sông khi thất thế, với một chút hy vọng cuối cùng là giữ được mạng sống, nói đến đây cậu đưa hai tay về phía trước mặc dù còn rất đau nhức, ISack muốn hành lễ cảm ơn những vị ân nhân đã cứu mạng mình. Belarus đỡ tay cậu hạ xuống rồi hất mặt ra hiệu cho Sora mang đến một bát cháo nóng, Belarus cho rằng hẳn là có duyên nên mới gặp, ông ta rất vui khi được giúp đỡ cậu, rồi cả năm người trò chuyện vui vẻ, Belarus thích thú khi được nghe những câu chuyện về “ loài người” sau hàng chục năm sống ẩn dật trong rừng, đặc biệt khi được biết cậu là con nuôi của chúa tể đấu trường Tybius – Miladas, vợ chồng Belarus vô cùng ngạc nhiên và thích thú, từ khi danh tiếng của chúa tể đấu trường vượt ra ngoài thành Roma, ở quê nhà Macedonian đã ví ông như một vị thánh, một tượng đài trong lòng mỗi người, cho đến hôm nay họ biết ông còn sống, và chàng trai đứng trước mặt họ chính là con nuôi của duy nhất của Miladas.
Hết phần 5.
HY-SACLY (VŨ MẠNH TÚ)
Biên tập: ThyAnh
THÔNG BÁO TỔ CHỨC GIẢI ĐẤU 4VS4 RANDOM - TRI ÂN KHÁCH HÀNG THÂN THIẾT EGOPLAY
Chu Xuân Rơi - 23/11/2024
Ngay sau khi Cúp Tinh Hoa khép lại, cộng đồng AoE Việt Nam và Trung Quốc sẽ đến với giải đấu tiếp theo là AoE Thiên Khôi lần 3.
Đình Chiến - 21/11/2024
Nhằm cổ động và thúc đẩy phong trào AoE, một số địa phương vẫn duy trì các giải đấu Tỉnh thường niên, điển hình là Thanh Hóa. Tuy nhiên, tin buồn là AoE Thanh...
Phong Trần - 20/11/2024
Với bộ quy tắc được xây dựng khoa học, tỉ mỉ, dựa trên cơ sở bộ luật chuẩn D3KT của cộng đồng AoE Việt Nam - Trung Quốc, nền tảng EGOPLAY sẽ giúp cho trải...
Phong Trần - 19/11/2024