09:19 - Thứ 6, ngày 24/04/2020
Phần II: Kẻ không mang họ.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, như thường lệ, Milius bắt đầu với những công việc ở chợ, nhưng hôm nay phần lớn thời gian cậu muốn giải tỏa trí tò mò của mình. Cậu tìm hiểu khắp nơi về lão già Macedonian tên là Miladas nhưng không ai biết lão là ai cả. Ngay cả những ông già sống lâu nhất ở đây cũng không có thông tin gì về cái tên Miladas mà cậu nói. Sự hoài nghi về một nhân vật tầm cỡ đã bị vơi đi nhiều, dần dần cậu không còn hứng thú với việc tìm hiểu về lão ta nữa. Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế êm đềm trôi qua, cậu dần quên đi câu chuyện với lão già Macedonian kỳ bí và trở lại làm việc bình thường, vẫn những khổ cực, dù là bị hiếp đáp, với muôn vàn những loại thuế do bọn quan lại đặt ra, thế nhưng hai mẹ con họ vẫn yêu thương nhau và cảm thấy hạnh phúc. Họ thầm cảm ơn Thượng đế mỗi ngày đã ban cho đủ cơm để ăn và nước để uống, một bộ quần áo và mái nhà che nắng mưa. Cho đến một hôm, tin tức từ thành Metainlin do một lính Roman chuyển về, toàn bộ lãnh thổ của Cathaginian đã chính thức thuộc về Roman sau mười bốn năm trời chiến tranh. Dân trong thành thì phấn khởi ra mặt, nhiều thương gia đã sớm gặp quan Thương chính lo lót nhằm kiếm được một vị trí đắc địa tại Cathaginian để buôn bán, một số kẻ thì chớp thời cơ bằng cách vận chuyển toàn bộ lương thực tại Roman sang khu vực biên giới giữa hai nước để bán độn giá, họ hy vọng chiến tranh đi qua thì nạn đói nghèo sẽ hoành hành, và đó là cách mà những đồng vàng chảy vào túi họ một cách vô điều kiện. Mẹ của Milius sau ngày làm việc trở về, bà gục đầu xuống giường khóc nức nở, chỉ đến khi cậu gặng hỏi thì bà mới nói rằng, cha của bà là một thân vương và là em của hoàng đế Cathaginian AutumMalius Heros II, cha của bà sớm đã bị hành hình sau trận chiến biên giới cách đây chục năm, cũng chính là năm mẹ cậu bị bắt sang đây. Bà nghe tin toàn bộ người của hoàng tộc Cathaginian đều trở thành nô lệ, bị rao bán khắp các thành trì của Roman, duy có Hoàng đế và Hoàng hậu đã tuẫn tiết vì không chịu được nỗi nhục kia. Mẹ cậu ngước mắt lên, hai hàng nước mắt lăn dài than thở rằng, bà sớm đã có mục đích đưa cậu trở về quê nhà vì ở đó cậu không phải nô lệ, nhưng bà vẫn lưỡng lự vì biết rằng quê nhà đang chiến tranh loạn lạc, nay thì ngay cả quê hương cũng đã hoàn toàn trở thành thuộc địa của Roman, bà thực sự chán nản và tuyệt vọng vô cùng. Trước khi đứng lên, bà gạt nước mắt và muốn Milius hứa với bà rằng đừng bao giờ chết trên chiến trường vì bất cứ do nào cả, hãy ở bên cạnh bà như một người bình thường đến những giây phút cuối cùng. Milius quay mặt đi, không nói gì cả, cậu biết rằng đó là điều không thể, bởi vì trước sau gì cậu cũng phải tham gia quân ngũ, phải làm lính sau hai mươi tuổi. Cậu không có học vấn, không được làm quan lại, triều chính thì phải ra chiến trường, đó là luật, và nếu sau năm năm xả thân ngoài kia, còn cái mạng trở về thì cũng chỉ làm một người dân bình thường mà thôi. Bao nhiêu chiến công, bao nhiêu thành tựu, lũ quan lại sẽ chia nhau hưởng hết, làm gì đến lượt những kẻ nghèo hèn như cậu. Vất chiếc áo mỏng lên đầu giường, cậu hì hục cầm nắm cơm ăn, hai hàng nước mắt chảy ra lúc nào không biết, có lẽ cậu nhìn thấy một tương lai mịt mù trỗi dậy, một thoáng chốc, Milius cảm thấy mây đen che lấp cả bầu trời, cuộc đời gần như không có tia sáng hy vọng nào cả. Một kẻ bần hàn sẽ không được lựa chọn bất cứ thứ gì, kể cả đó là thứ thuộc về mình. Đó là lẽ sống ở đây, lẽ sống mà ngày ngày Milius đang đối mặt.
Năm năm trôi qua… Milius đã mười lăm tuổi, cậu thay đổi khá nhiều về ngoại hình, cậu nhận ra rằng mình lớn hơn hẳn so với bọn trẻ con cùng tuổi, cũng có lần thắc mắc về thể hình của mình, Milius có hỏi và trêu chọc mẹ mình về việc mình có phải con trai của một người Roman hay không, và như thường lệ câu trả lời là cái gật đầu nhẹ nhàng của bà.
Có một điều đáng ngạc nhiên hơn cả là Milius có một sức mạnh khá khủng khiếp, cậu khỏe đến mức mà những món đồ người lớn phải khệ nệ bê bằng hai tay thì cậu lại nhấc lên bằng một tay, sức khỏe của cậu được người dân quanh vùng biết đến như một sự kỳ lạ của trẻ thành niên nơi này. Nhiều người muốn thuê cậu hơn, cậu có nhiều việc hơn và tất nhiên, tiền mang về cho mẹ cậu cũng ngày một nhiều hơn. Một ngày kia, khi được thuê mang vũ khí cho lính ngoài cổng thành phía Bắc, khi đi qua tiệm nhỏ của bác thợ rèn, bác ta có đưa cho cậu một cái khiên và nhờ cậu đưa tới cho lão tiều phu Miladas trong rừng sâu. Thoáng chút phân vân… cậu gật đầu đồng ý, bằng cảm giác mắt thường, cậu định nhấc chiếc khiên lên bằng một tay và ném nó lên chiếc xe kéo, nhưng quả thật là không thể, nó quá nặng, đành phải bằng hai tay Milius mới có thể đưa nó lên xe. Cậu chăm chú nhìn những hoa văn lạ lùng trên chiếc khiên cho đến khi bác thợ rèn dúi vào tay cậu mấy đồng bạc và dặn cậu hãy nhanh chân lên vì trời không còn sớm. Giao vũ khí cho đám quân nhân ngoài cổng thành xong, Milius kéo xe một mạch chạy về phía khu rừng rậm, nơi mà năm năm trước cậu tới, đường đi lại cũng đã thay đổi khá nhiều, bên bờ suối những cây cổ thụ to chắn hết lối vào rừng, cậu di chuyển hết sức khó khăn, bỗng nhiên hàng loạt câu hỏi ngày xưa hiện về, cậu bấm bụng sẽ trò chuyện với lão tiều phu một chút nếu lão ta có hứng chia sẻ, suy nghĩ như vậy khiến chân cậu rảo bước nhanh hơn về phía rừng xa.
Tới cửa nhà Miladas, cậu hạ càng xe và gọi to… năm phút không thấy ai trả lời. Cậu đành ngồi xuống cửa nhà và ngồi chờ, vì đã nhận tiền của bác thợ rèn, cậu không thể trở về khi chưa xong việc. Khoảng mười lăm phút sau, tiếng bước chân nặng trịch đang chạy về phía cậu, lão tiều phu mặc trên người bộ giáp cũ kỹ xuất hiện trước mặt, trên vai ổng vác một con sư tử đực trưởng thành to như người cậu, thoáng chút hoảng sợ, Milius tự trấn tĩnh và thắc mắc là tại sao ông ta có thể săn được những con ác thú to lớn như vậy, những người dân khu vực Nam ngoại thành đó rất sợ loại thú này, thậm chí là mười người cũng không hạ gục được nó ấy chứ. Lão tiều phu vất nhẹ chiếc kiếm xuống đất, tiếng va chạm của chiếc kiếm với nền đá nghe đến chói cả tai, lão lại cười nhẹ nhàng giải thích như bông đùa rằng ông ta chỉ coi đó là một chú mèo nhỏ, ông ấy cần những bộ da “xịn” của chúng để bán lấy tiền, mua một số dụng cụ thiết yếu cho mùa đông đang đến, tiếng ông ta nói vang vang như sấm bên tai, thật là một người có nội lực phi thường. Milius chỉ vào chiếc khiên và những lời nhắn của bác thợ rèn, bất chợt lão nhìn trộm cậu và hỏi “Cậu kéo nó đến đây một mình ư? Thật vất vả cho cậu, hãy nhận lấy đồng bạc này coi như là thêm một chút thù lao”, vừa nói lão vừa ném đồng bạc về phía cậu. Dường như không chú ý đến đồng bạc kia, Milius đặt một vài câu hỏi mà trước khi đến đây cậu đã định sẵn trong đầu. Sau khi nghe xong hàng loạt câu hỏi, Miladas quắc mắt nhìn cậu, ông hỏi lại là cậu thực sự tò mò và muốn biết về ông sao? Milius gật đầu hoang mang – ông ta nói nhỏ vào tai cậu rằng hôm nay ông ta khá vui và sắp cho cậu biết một bí mật về ông ấy, nhưng cậu hãy hứa là giữ bí mật hoặc cái đầu của cậu sẽ rơi xuống đất một cách phí phạm. Milius toát mồ hôi và gật đầu trong vô thức, rồi thản nhiên lão rút ra một thanh đoản kiếm sáng loáng, đuôi dát vàng và có khắc dấu hiệu của hoàng gia Roman, người ta gọi đó là thanh kiếm tự do, một thanh kiếm mà trong hàng vạn võ sỹ giác đấu và nô lệ ở Roman từ trước đến nay, chỉ có duy nhất một người có thể vượt qua những thử thách để có thể dành được nó. Đó là chiến binh đã chiến thắng đủ ba trăm trận trên mọi đấu trường, sau đó thì gia tộc sở hữu chiến binh đó sẽ đăng ký với Hoàng đế Roman Heraclus Hades vĩ đại về việc tiếp nhận thử thách để trở thành người tự do suốt đời. Người vượt qua thử thách không chỉ mang lại tự do cho bản thân mà còn là niềm tự hào cho gia tộc sở hữu, đánh giá gia tộc đó lớn mạnh và có tiếng nói trong xã hội ở thành Roman bấy giờ, thậm chí còn được khắc tượng lưu truyền trong gia tộc. Có hai thử thách khủng khiếp mà người võ sỹ giác đấu phải vượt qua, một trong đó là dùng con dao cùn để giết một con sư tử trưởng thành. Như đã nói, dù có đủ vũ khí thì mười người bình thường may ra mới thắng nổi một con như vậy, nếu may mắn vượt qua thử thách đó thì người võ sỹ phải một mình chiến đấu với mười tử tù khỏe mạnh…đó là một thử thách vượt ngoài suy nghĩ của những kẻ mơ mộng hão huyền nhất. Việc thua cuộc không chỉ đánh mất cơ hội tự do mà ngay cả khi không chết thì người võ sỹ sẽ phải trở thành tử tù, bị xử tử và những kẻ tù nhân kia được thoát chết và trở thành nô lệ bình thường. Thế nên, những kẻ tử tù kia chiến đấu như thể chúng được hồi sinh lần nữa, lý giải cho việc hàng mấy trăm năm nay chỉ có một trường hợp có thể dành được thanh gươm tự do của Hoàng đế Roman, kẻ đó được mệnh danh là chúa tể đấu trường - Tybius. Sau đó một năm người ta dường như không còn gặp ông xuất hiện ở Roman lần nào nữa. Gần như ngay lập tức Milius hiểu ra, người đứng trước mặt mình là ai, mồm cậu há hốc ra, mắt trợn tròn nhìn lão già Macedonian, cậu lắp bắp … “Ngài là…là…chúa tể đấu trường Tybius sao”. Miladas nốc một ngụm rượu thật to, khà một hơi sảng khoái đáp: “ Đó chỉ là danh hiệu của mười năm trước thôi cậu bé, giờ ta chỉ là lão già Miladas vô dụng”.
Miladas mời cậu vào nhà, cùng thưởng thức một chút rượu vang với thịt cừu, cũng bởi lâu lắm rồi ông không có khách, nhất là khi lại đụng chạm đến vinh quang của quá khứ, ông ta có vẻ hứng khởi hơn, Milius vừa nhồm nhoàm ăn thịt, vừa thắc mắc việc lão sống một mình hơn hai mươi năm nay. Nghe cậu bé hỏi vậy, Miladas mặt trùng xuống, trầm ngâm hơn, gương mặt dù đã bị tuổi tác và ngày tháng đấu trường làm cho nhăn nheo, nhưng quả thật ánh mắt của ông chưa bao giờ là ngừng sáng, lão trầm giọng xuống nói rằng quê hương Macedonian giờ đây một nửa là thuộc địa của Roman, một nửa rơi vào tay bọn thổ phỉ và những kẻ chiếm đoạt ngôi vua. Gia đình ông thì đã chết sạch trong loạn lạc. Cho dù là trở về hay ở lại cũng chẳng khác gì nhau. Milius phân vân một hồi, cậu thắc mắc rằng ông ra vào thành với thanh kiếm tự do trên vai như vậy mà mọi người không biết ông là ai hay sao? Và rồi ông có thể yên thân ở đây mà không bị làm phiền? Miladas cười phá lên trả lời rằng lão chỉ đi săn một, hai năm đầu thôi, còn gần đây, thậm chí là con sư tử hôm nay cũng không phải ta hạ gục, rồi chợt nghĩ ra điều gì, Miladas gọi to tên một người, một thanh niên da đen tướng mạo khôi ngô đẩy cửa bước vào, cậu ta nhấc thùng rượu to bằng một tay, một tay kia cậu ta cầm chiếc đùi cừu vừa nướng mang vào. Miladas giới thiệu đó là ISack , cậu ta là con của một thương buôn người Palmyran, tám năm trước, trong một ngày cha mẹ nó và đoàn tháp tùng hàng hóa khi đi qua sa mạc đã bị bọn thổ phỉ giết chết, thằng bé lúc đó mới sáu tuổi đã chạy thoát trước sự hy sinh của hàng trăm người, và không hiểu phép màu nào đã dẫn lối ISack vượt gần hai mươi dặm đường đến đây, và cơ duyên nào đã khiến ta đuổi theo con báo đốm đến phía bên kia cánh rừng, ta thấy ISack ngất gần bìa rừng với một chân bị gãy. Nghe thấy tiếng ta gọi và nó mở mắt ra, trong thoáng chốc, ta thấy ánh mắt thảm thiết nhưng rực cháy của cậu ta đã chạm đến mọi ngóc ngách trái tim mình, ta đã nhận cậu ta về nuôi dạy và coi như con. Chính vì thế mà ta còn thiết tha cõi đời này, với một đứa con nuôi da màu người Palmyran. Ta dạy cho ISack đỉnh cao của nghệ thuật kiếm khiên Macedonian, ISack sẽ thay ta săn thú dữ và mang vào thành, bởi cậu ta không phải nô lệ, dù Palmyran là một chư hầu của Roman nhưng họ được tự do đi lại trong và ngoài thành như những thương buôn nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Nhìn bề ngoài, mặc dù ISack kém Milius một tuổi, nhưng có vẻ cậu ta cứng cáp hơn cái tuổi đó, Milius không thể ngờ một thanh niên mới mười bốn tuổi mà đã có thể hạ gục một con sư tử lớn như vậy. Sau một hồi thắc mắc, Milius quay lại ăn uống và trò chuyện vui vẻ, nói đến ISack thì cậu quả là người ít nói, thi thoảng chỉ ngẩng đầu lên đáp khi được hỏi, đặc biệt chả mấy khi thấy cậu ta cười. Sau một hồi trò chuyện, Miladas hỏi về gia đình Milius, cậu buồn bã cúi mặt xuống, cậu ngại ngần ấp úng nói ra quá khứ của mình, là một người con lai của người Roman, mẹ là nô lệ… những đắng cay, tủi nhục mình đang phải trải qua. Miladas bỏ tỏm miếng thịt cừu vào miệng cười phá lên cho rằng Milius vẫn còn may mắn chán so với người khác, rồi tương lai sẽ được hậu thuẫn của người cha, được sắp xếp những vị trí tốt trong quân đội Roman, chắc hẳn Miladas cho rằng bố cậu đang diễn kịch hòng đánh lừa bà vợ cả mà thôi, vừa nói ông vừa cười sảng khoái. Nói đến đây, như bị dao đâm vào nỗi đau, Milius vất miếng thịt xuống đĩa, cậu đưa hai tay lên chặn hàng nước mắt đang chực rơi xuống, cậu gào lên “Nhưng cháu không được gia tộc công nhận, không được mang họ Lixedas, ngay cả họ của mẹ là hoàng gia AutumMalius của Cathaginian cũng đã bị Roman xóa tên trên bản đồ rồi, giờ cháu chỉ là một thằng khố rách áo ôm, không hơn không kém, mỗi ngày cháu đều phải gặm nhấm nỗi nhục nhã do cha cháu gây nên, phải đóng thuế như bao người dân thường khác, còn cha sao? 15 năm nay cháu và ông ta còn chưa nói với nhau một câu, thậm chí ông ta còn tuyên bố trước mặt gia tộc, cháu không mang dòng máu của ông ấy”. Miladas tròn mắt nhìn cậu thanh niên nổi đóa mà cười sặc sụa, vỗ vai kéo tay Milius ngồi xuống ông thản nhiên nói với cậu, cuộc sống dù là ở bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể giải quyết, quan trọng là cậu có bản lĩnh đó hay không thôi, đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh, hãy nhìn ISack, nó còn mồ côi cả cha lẫn mẹ khi mới sáu tuổi thôi đấy. Milius dần nguôi ngoai, cậu gạt nước mắt, cám ơn và cúi chào hai cha con Miladas bước ra khỏi cửa, dù sao Milius gặp được thần tượng của mình đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng, cậu hứa với Miladas sẽ giữ bí mật nơi ở của ông để tránh phiền hà cho ông, kết thúc cuộc trò chuyện, ba người chia tay nhau. Miladas ra dấu hiệu thân thiện và nói với cậu hãy đến đây bất cứ khi nào muốn, vì có vẻ ISack cũng muốn có thêm một người bạn. ISack giờ mới nhoẻn miệng cười với cậu và cậu gật đầu đồng ý. Milius trở về nhà khi đã gần nửa đêm. Bước vào nhà, cậu ngạc nhiên là dưới ánh trăng chiếu xuống qua song cửa sổ, nơi giường mẹ cậu vẫn nằm…có vẻ như bà vẫn chưa về. Đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm, trong lòng cậu bất giác lo lắng dâng trào.
Sáng sớm hôm sau, Milius còn đang say giấc, có lẽ rượu nhà Miladas khá nặng, đủ làm cho cậu trai trẻ ngủ một giấc say như không biết gì. Bỗng có tiếng ồn ào của đám đông hàng xóm trước cửa khiến cậu bừng tỉnh. Trước sân nhà một số người đang réo gọi tên cậu, vung chăn sang một bên, cậu bước ra cửa thì thấy mẹ mình ngã gục trong vũng máu, toàn thân đầy những vết thương do kiếm và roi vọt gây ra, hơn cả thì bà còn không có mảnh vải che thân, trước hàng trăm con mắt đang nhìn vào. Họ đang thương xót hơn là soi mói, có người còn lấy áo khoác đắp lên cho bà. Chân cậu như mọc rễ trước cửa cho đến khi bác thợ rèn phải thúc vào người để cậu tỉnh ra, nước mắt nước mũi dào dạt, Milius đưa tay ôm chầm lấy mẹ mình đưa vào nhà, đặt bà lên gường, một tay cậu vẫn lau các vết máu trên mặt bà, cậu chưa kịp lên tiếng hỏi thì bà đã nhẹ đưa tay lên đầu cậu, ánh mắt cười buồn bã, bà thều thào khuyên cậu không nên truy cứu việc này, hãy chấp nhận nó như chấp nhận những gì đã trải qua, vì thân phận mẹ con cậu không thể làm gì khác, hãy sống tốt cuộc đời của mình. Bà dúi vào tay cậu một chiếc dây chuyền có khắc hình người đàn ông giơ kiếm lên trời, bà nấc lên, máu tuôn ra khóe miệng. Mẹ cậu ra dấu bảo cậu hãy đưa tai sát lại, bà buông một câu trong hấp hối và mê sảng “Cha của con không phải là Lixedas, cha con là một thân vương người Summerian, hãy giữ kỷ vật này và ông ấy sẽ tìm ra con” rồi bà buông tay, cánh tay vô thức đập vào thành giường khiến trái tim nhỏ bé của Milius vỡ vụn, đó là âm thanh cuối cùng cậu nghe được từ mẹ của mình. Bà đã chết, chết với vô vàn vết thương trên người, những đau đớn của thể xác và tâm hồn, mà chính cậu cũng không biết được lý do. Cậu gào lên trong cơn nấc, như một con thú hoang trong màn sương sớm tăm tối, tối tăm như chính cuộc đời của cậu vậy. Ngoài trời, cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống mái nhà nhỏ, tiếng mưa rơi lộp bộp ngày một to dần hòa vào với tiếng khóc của Milius vọng ra trong đêm.
Hết phần 2.
Tác giả: Vũ Mạnh Tú
Biên tập: ThyAnh
THÔNG BÁO TỔ CHỨC GIẢI ĐẤU 4VS4 RANDOM - TRI ÂN KHÁCH HÀNG THÂN THIẾT EGOPLAY
Chu Xuân Rơi - 23/11/2024
Ngay sau khi Cúp Tinh Hoa khép lại, cộng đồng AoE Việt Nam và Trung Quốc sẽ đến với giải đấu tiếp theo là AoE Thiên Khôi lần 3.
Đình Chiến - 21/11/2024
Nhằm cổ động và thúc đẩy phong trào AoE, một số địa phương vẫn duy trì các giải đấu Tỉnh thường niên, điển hình là Thanh Hóa. Tuy nhiên, tin buồn là AoE Thanh...
Phong Trần - 20/11/2024
Với bộ quy tắc được xây dựng khoa học, tỉ mỉ, dựa trên cơ sở bộ luật chuẩn D3KT của cộng đồng AoE Việt Nam - Trung Quốc, nền tảng EGOPLAY sẽ giúp cho trải...
Phong Trần - 19/11/2024